***
Ối giời ơi là giời ... ời
Muốn 1 lần được ghi danh vào sử sách, mà cam chịu tấm thân trâu ngựa
Mộng thành đại nghiệp để đến nỗi thành cô hồn vất vưởng bơ vơ
Tủi nhục thay,
Thương xót thay
Oan nghiệt ấy ai người hiểu nổi
Ý trời khó đoán ơi hỡi than ôi
Hức hức hức ...
Nhớ khi xưa chúng ta đồng bào, cùng một dòng máu rồng tiên
Sao nay vì lí tưởng bất đồng, mà đường chia đôi ngả
Hết lòng tận tụy ta chỉ vì giúp nước thương dân
Cớ sao ngươi cố chấp mộng riêng ước mong thành bá nghiệp
Để rồi đây sâu dưới mồ khô, hồn cô vất vưởng
Không tấm bia để cỏ xanh rì, hỡi thật đơn độc lắm thay
Khi sống xa nhà bán mạng cho quỷ dữ
Không tổ quốc lúc chết chẳng nơi về
Ặc ặc ặc ....
Ta thường nghe chuyện về Hoắc Quang bỏ Xương lập Tuyên
Cũng có nghe kẻ chuyện Y Doãn lập Thương phế Hạ
Nhưng đó là chuyện ngày xưa vua tàn bạo lại không minh
Còn ngày nay dân lạc an hòa thái bình thịnh trị
Hơn nữa các người chỉ là bè lũ trôi dạt bên ngoài, sao sánh được với Hoắc Quang
Chỉ một cái miệng thối chửi càn , lại dám so tài cùng Y Doãn
Thật là thời thế nhiễu nhương,
Trắng đen đảo lộn
Nói năng càn rỡ, lí lẽ không thông, chỉ khiến thiên hạ phỉ nhổ
Đem tấm thân cha mẹ làm kiếp dê chó, thật nhục mạ đến tổ tiên
Giang sơn đất Việt suốt bốn nghìn năm bao lần chống ngoại địch
Há sợ chúng bay một lũ ô hợp châu chấu đá xe
Thật chẳng khác gì sức bọ ngựa mà đòi ra tay bộ hổ
Cũng giống như thân cá chích mà ước mộng đoạn kình
Có ai hiểu cho lòng kẻ bán nước
Khốn nạn thay một lũ chỉ cầu vinh
Khi sống các ngươi liệu có thấy hổ thẹn với bao đời Đinh, Lý, Trần, Lê
Giờ lúc chết đi còn mặt mũi nào nhìn 18 đời vua Hùng đất Việt
Thiên đường có cửa các ngươi chẳng chịu đi
Địa ngục không lối lại cố đâm đầu vào
Để nay thành lũ quỷ lang thang
Há chẳng phải tội nghiệp lắm sao
Phặc phặc phặc ....
Nay Chém ta làm bài tế này chỉ mong sao các ngươi thoát được khỏi nỗi mê trần tục
Cố chút lòng thành hi vọng sao linh hồn các ngươi sớm thoát khỏi bể trầm luân mà sớm được đầu thai
Dù biết thật khó nhưng ta sẽ đưa các ngươi đến cõi vô ưu
Dốc hết từ bi có xá chi tấm thân vô lượng
Dâng một tuần nhang lạy hồn người đã khuất
Một khúc ai văn tỏ lòng kẻ trần gian
Tấm thân bẩn nhục giờ chìm sâu dưới ba tấc đất, về chốn cát bụi hư không
Linh hồn các ngươi nơi đâu có nghe thấy lời ta thì mau mau hiển hiện
Dẫu khi sống có khốn khổ, khốn nạn, vất vơ, vất vưởng
Hay lúc chết có chết đâm, chết chém, chết chợ, chết đường
Xin gọi ba hồn bảy vía về đây ăn cơm ăn cá
Đừng ra chốn góc đường mà dọa nạt trẻ con
Văn tế sơ sài, lòng thành khôn tỏ
Hồn thiêng có linh, xin cho nhất âm nhất dương
...
...
....
Cộc cộc cộc...
Tế được.
ReplyDelete