Trong thời đại thông tin hiện nay người ta có rất nhiều cơ hội để trở nên nổi tiếng. Một clip hay trên Youtube, một bài viết lạ trên blog, một xì-lâu-gần thật sốc, một tấm ảnh hở hang, ... tất cả đều có thể tạo nên một "hiện tượng" trên thế giới ảo này! Trong một môi trường thuận lợi như thế, không có lí gì những kẻ háo danh hão không ngày đêm ra sức để tự thổi bản thân mình lên, cho dù bằng cái hơi mang mùi gaz hố xí.
Theo ngâm cứu của 2 ku thì hiện có ba phương pháp hữu hiệu để danh tiếng nổi lềnh phềnh đang được các thể loại nam - phụ - lão - ấu háo danh triệt để áp dụng là:
- Làm đĩ: Đây là loại đĩ đẳng cấp, đĩ công nghệ, đĩ lăng xê, đĩ Uộc-Oai-Óep... như người ta thường xưng tụng "sang như đĩ, giàu như Mỹ". Loại này đã được 2 ku đề cập tới trong bài Thời của ... điếm. Do đó phương pháp này chỉ áp dụng được cho những em "chân dài - dzú đại - chẳng ngại bán trôn" hoặc mấy thằng "oằn tà là vằn - thích thời trang - yêu màu hồng - ngón tay cong - lông tẩy trắng".
- Đóng vai ác: loại này chủ yếu là mấy thằng choai choai, chia thành nhiều đẳng cấp. Máu lạnh thì Cướp - Hiếp - Giết, càng dã man càng nổi bật như trường hợp Nguyễn Đức Nghĩa, Lê Văn Luyện,... (đến mức tên chúng cũng trở thành những từ HOT trên net, như "vãi luyện",..). Loại máu mát mát thì làm những trò man rợ với các loại động vật rồi đưa hình lên mạng cho người ta chửi (đỉnh điểm của cái sự ngu là mấy thằng cu mặc áo lính trên Tây Nguyên)... Loại máu nguội là mấy thằng dở hơi cám lợn gây tai nạn rồi chạy lên Facebook khoe như thể mình mới lập được một thành tích gì ghê gớm lắm, hay thấy thối mà bốc vào mình như mấy chú "đàn em Lê Văn Luyện", "Luyện's phân (fan)",...
- Loại thứ 3 dành cho những kẻ "cẳng không đủ dài, lốp không đủ căng, răng không đủ nhọn" (để dám cắn người),... nhưng nhất thiết phải có tí máu "Phèo" của anh Chí, là đối tượng mà bài viết này đề cập. Loại này nhiều thành phần, nhưng chủ yếu là những người có địa vị kha khá trong xã hội với những danh vị rất kêu như: giáo sư, tiến sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà báo, bác sĩ,... hoặc được một số thế lực "bơm" bằng cái tên chung rất "sến': "nhân sĩ yêu nước". Chính vì vậy đối với những người còn "ngây thơ" về chính trị thì họ quả là những nhân vật đáng ngưỡng mộ. Nhưng đối với những ai hiểu về bản chất của họ đó chỉ là những "nhân vô sỉ, yêu nước Mỹ"!
Thời mới tiếp cận với luồng thông tin mà những nhân vật này tự sướng là "lề trái" như một cách tự nâng tầm vóc lên hàng đối trọng với báo "lề phải" (chính thống), 2 cu cũng hơi bị choáng. Những chuyện hậu trường của chính giới Việt thối tha vậy sao? Mâu thuẫn giữa nhân dân và chính quyền / Đảng CSVN đã "lên đỉnh" rồi à? Xã hội Việt Nam thối nát đến tận chân móng? Giặc Tàu đang diễu võ dương oai ngoài biển Đông mà ngỡ đâu như đang quát tháo giữa sông Hồng?!... Tất cả những thông tin kiểu "lá ngón" này hòa cùng bài ca "Cướp - Hiếp - Giết" của đám "lá cải" khiến cho đám dân đen như mình ngỡ như đang sống ở Iraq chứ không phải Việt Nam.
Nhưng cuối cùng thì "cái kim trong bọc cũng lòi ra" (tất nhiên là đối với những người vô tư và biết tư duy): mục đích chính của những thông tin "lá ngón" ấy là để chỉ ra rằng (hay đầu độc người đọc!?) nguyên nhân của mọi bất ổn Kinh tế - Chính trị - Xã hội - Văn hóa của đất nước này là do tội lỗi của Đảng CSVN, của sự "cai trị" độc Đảng. Bạn nghèo, bạn thất tình, bạn bị trĩ hay bất lực, bạn lãnh cảm hay vô sinh, thằng con bạn cứ vác của nhà mang cho gái, con gái bạn éo chịu lấy chồng là đàn ông, thằng kia IQ thấp hơn bạn mà được làm sếp, con kia xấu hơn bạn mà lấy chồng giàu,... ? Tất cả là do "Đảng CSVN độc đoán cai trị". Nói cách khác, phương thuốc duy nhất để chữa được những vấn đề này, theo ý họ, là phải "Đa nguyên đa đảng"!!!!
Để dắt mũi dư luận (độc giả blog - FB fanpage của họ), họ dùng một số thủ pháp như: lồng ghép thông tin vỉa hè hoặc tự chế vào "một nửa sự thật"; tập trung đánh vào các vấn đề bức xúc trong xã hội để tăng cường sự cộng hưởng; công kích từng sự kiện riêng lẻ để từ đó quy chụp bản chất cho cả hệ thống; tung hỏa mù bằng những nguồn tin không rõ ràng hoặc "khoác áo độc lập"; thậm chí khi cảm hứng lên đến cao trào, họ không ngại ngần kích động người dân "biểu tình" (nhân danh "yêu nước") rồi tường thuật trực tiếp trên blog để câu "vìu", giả tạo tình huống (như vụ "xương trắng Văn Giang"), ngông cuồng gửi thư kháng nghị cho Nhật Bản đề nghị hủy dự án điện hạt nhân tại Việt Nam (nhân danh "nhân dân" nào đó) hoặc xúi bẩy một bà lão gần đất xa trời làm loạn trụ sở cơ quan công quyền để che chắn cho mình,...
Vậy đằng sau tất cả những hành động đó là gì ? Đừng mang lòng yêu nước ra để làm bình phong nhé. Tớ ói, trừ phi đó là "tình yêu nước ... ngoài".
Có thể khái quát một số động cơ của những "nhơn sĩ" này như sau:
1. Được nổi tiếng. Không có gì dễ nổi tiếng bằng việc một con chiên chống lại nhà thờ (he.. như Juda nổi tiếng có kém gì Jesus đâu!) hay một công dân chống lại chính quyền bằng cách núp đằng sau tấm áo khoác chính trị "người bất đồng chính kiến", "nhà tự do dân chủ",...
2. Nhưng nổi tiếng để làm gì, nhất là bằng phương pháp nhiều rủi ro này ? Chắc chắn là không phải để được trở thành hót boy, hót gơ đặng khoe thịt lấy xiền rồi. Cái đích của họ là được lọt vào mắt xanh của các quan thầy "bên bển", được TÀI TRỢ vì sự nghiệp "dân chủ", được nhận tiền quyên góp ủng hộ các "nhà dân chủ" gặp khó khăn khác (và tiện tay ... giữ giùm luôn như vụ "tiền ủng hộ vợ con Đoàn Văn Vươn), được "báo ngoại" phỏng vấn, được đám zombie chính trị Vichoco và đám độc giả nông nổi tung hô, ...
3. Một số "nhơn sĩ yêu nước ... Mỹ" thì tham vọng cao hơn mấy khoản viện trợ kia. Họ làm mọi cách: viết bài bôi xấu chế độ, kích động và tham gia biểu tình, chống đối lực lượng an ninh,... với mục đích "được .... bắt tạm giam" một thời gian ngắn (ngắn thôi, chứ bố bảo làm mấy trò điên như Cù "tiến sĩ" hay "làm cách mạng chưa đánh đã khai" như Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định để "chăn kiến" dài hơi thì "em chả"!), đặng lấy "số má" để làm "biểu tượng" cho việc bị đàn áp về dân chủ và tự do ngôn luận. Sau đó thì các "nhơn sĩ" này sẽ có cơ hội để được "bên bển" bảo lãnh hoặc có cớ để xin "tị nạn chính trị", thỏa mãn giấc mơ mẫu quốc của mình.
4. Loại "nhơn sĩ" cuối cùng là loại tớ khinh nhất nhưng cũng là loại "có giá" nhất trong mắt đám diều hâu chính trị nước ngoài và đám Vichoco bệnh hoạn. Đó là những kẻ đã từng ở trong bộ máy nhà nước, đã từng "ăn lộc" chế độ,... nhưng vì một lí do nào đó, họ bị gạt ra khỏi hoạn lộ đang đi (nghỉ hưu, mất "ghế",...) nên ôm theo mối hận không dễ tỏ cùng ai được, chui vào thế giới ảo của Blog - Mạng xã hội nhằm tranh ngai "lãnh tụ dân chủ".
Họ bỗng dưng "bàng hoàng", "đau đớn", "mất lòng tin",... trước thực trạng xã hội cứ như thể bao lâu nay họ "bế quan luyện công" trong chốn quan trường, giờ mới mở mắt ra để thấy thế giới chung quanh mình "suy đồi" đến vậy. Họ sục xạo vào tất cả những "thùng rác xã hội", bươi lên, hà hơi thêm cho nó bằng hơi thở xú uế của mình, rồi thổi đi khắp nơi cho cộng đồng cùng ... ngửi.
Một trong những "đại diện ưu tú" của loại "nhơn vô sỉ" này là Huỳnh Ngọc Chênh - kẻ mà nếu chỉ đọc qua những bài blog của ông ta thì hẳn chẳng ai ngờ rằng cách đây không lâu thôi, con người đó còn là Thư ký tòa soạn của báo Thanh niên. Xin trích dưới đây vài dòng "tâm sự" của ông cựu nhà báo này để bà con tự đánh giá:
"Trước 75, ngay khi sống trong thời chiến, tôi vẫn luôn cảm thấy an lành. Những năm chiến tranh ác liệt ấy, gia đình tôi tách ra làm hai. Ba tôi xuống thành phố, còn mẹ tôi vẫn ở lại quê bám trụ. Tôi đi đi về về cả hai nơi. Đêm ngủ ở quê, thường xuyên nghe tiếng đại bác nổ ven rìa làng do lính Mỹ bắn cầm canh từ phi trường Đà Nẵng. Thỉnh thoảng cũng có vài quả đại bác bay lạc vào nhà dân gây ra cảnh tang thương chết chóc thế nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn không cảm thấy bất an. Đêm ngủ ở Đà Nẵng thỉnh thoảng lại nghe hú còi báo động có pháo kích của Việt Cộng bắn về thành phố, nhiều người phải chạy vào nấp dưới hầm, riêng tôi vẫn nằm tỉnh queo trên giường, không chút lo sợ.
Bây giờ sống trong hòa bình, mà hòa bình đã gần 40 năm rồi sao trong lòng cứ thắc thỏm bất an." (!?!?)
Cái làm cho "nhơn vô sỉ" này cảm thấy bất an hơn cả khói lửa chiến tranh là: Tai nạn giao thông, kẹt xe, khói bụi ô nhiễm, an toàn thực phẩm,trộm cắp cướp giật,... Cũng may còn chút tự trọng nên "chả" không đưa nỗi sợ bị ... hiếp vào "danh mục bất an" của mình.
Còn rất nhiều "gương điển hình" của những loại "chí thức dân chửi" này mà hẳn các bạn cũng đã biết. Đặc điểm nhận dạng chung của đám này là lời lẽ, nội dung, ý đồ trong mỗi bài viết của họ đều có MÙI THỐI. Sở dĩ như vậy là vì bản chất họ chỉ biết đánh hơi, sục xạo vào tất cả những nơi xú uế nhất của xã hội để mà hô hấp. Xã hội mà không có mấy thùng rác đó cho họ thở thì họ sẽ chết sớm thôi. Mùi thơm, cái đẹp không có khả năng lọt được vào hơi thở - tầm nhìn của họ.
Nói cách khác, họ như một bầy cún, suốt ngày chỉ chăm chăm đi ... TÌM CỨT ĐỂ ĐỚP.
No comments:
Post a Comment
@ Bạn đọc: Blog này tôn trọng các ý kiến trái chiều mang tính xây dựng. Do đó các bạn có thể xem đây là một diễn đàn để trao đổi, biện giải những vấn đề còn chưa sáng tỏ, góp phần đẩy lùi những luận điệu sai trái, nhố nhăng, xuyên tạc lịch sử và đi ngược lại lợi ích của dân tộc.
@ Rận chủ & nặc nô: Ở đây tự do ngôn luận cho "nhân ngôn" chứ không dung nạp "cẩu ngữ". "Còm" nào vi phạm "cẩu quyền", tranh giành quyền sủa của mấy chú cún sẽ bị xóa tiệt.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Để chèn hình ảnh, youtube video và các bài hát từ nhaccuatui vào nhận xét các bạn chỉ cần dán đường link vào nhận xét của mình.